“Chỉ cần vẽ sai một nét trên phù chú, cả lá bùa sẽ trở thành phế phẩm.”
“Ngươi nói Lư Diệu vẽ hỏng nên bùa không linh nghiệm?” Hạ Linh Xuyên dở khóc dở cười, “Thứ dùng làm lá bài tẩy giữ mạng, dù gã có lỗ mãng đến mấy cũng không nên khinh suất như vậy chứ?”
“Ta từng nghe danh Lư Diệu, gã này được gọi là tướng quân ăn thịt người, vốn xuất thân từ thảo dã.” Lệ Thanh Ca khẽ cười, “Nhưng ngươi nói đúng, lá phù chú này tinh xảo thuần thục, cho thấy tạo nghệ nhiều năm, hẳn không phải do Lư Diệu làm ra.”
“Đây chỉ là phù chú thông thường, vẽ Định Phong Thuật…” Lệ Thanh Ca bỗng dừng lời, cầm lá bùa soi trên chậu lửa.




